CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh


Phan_10 end

- Con khốn! Tao sẽ không để yên ày đâu – Anna nghiến răng. Công chúa hiền lành đã trở nên giận dữ khi thấy bạn mình bị đánh.

- Không để yên thì mày làm được gì?

- Mày muốn biết thì thả tao ra đi! Tao sẽ ày biết.

- Mày nghĩ tao ngu à? Không có chuyện đó đâu.

- Mày sẽ phải trả giá thôi – Anna cười nhạt.

- Xem ra mày cũng thiếu đòn đấy – Jessica nắm cổ áo Anna rồi đẩy Anna ngã ra đất.

- Bọn mày! Đánh cả con khốn này cho tao!

Ji Hoo và Min Won đang đi tìm gần đó. Vô tình bắt gặp một đám trẻ đang nói chuyện.

- Này, chúng ta đến nhà kho X chơi trốn tìm đi – Một đứa trẻ trong nhóm đó nói.

- Không được đâu. Cậu không biết ở đó có ma à?

- Có ma sao? – Mấy đứa trẻ còn lại đồng thanh.

- Ừ, gần đây ở đó phát ra nhiều âm thanh lạ. Vừa này đi ngang tớ còn thấy mấy anh to con vác một chị gái tóc đỏ vô. Chắc mang vô cho con ma ăn thịt đấy.

Min Won và Ji Hoo đều giật mình khi nghe cụm từ “chị gái tóc đỏ”

- Ma làm gì ăn thịt người. Nó chỉ bắt hồn thôi – Một đứa trẻ khác nói.

- Em trai à. Nhà kho đó ở đâu vậy? – Ji Hoo chộp ngay đứa trẻ vừa kể chuyện.

- Anh hỏi làm gì? – Thằng bé ngây ngô nhìn Ji Hoo.

- Thằng nhãi này, hỏi thì nói đi! – Min Won nổi nóng. Min Won đang lo lắng lắm.

- Cậu làm cái gì vậy? – Ji Hoo quát Min Won.

- Bọn anh là người bắt ma. Em chỉ nhà kho đó cho anh đi. Anh bắt con ma đó cho bọn em đến đó chơi trốn tìm – Ji Hoo nói nhẹ nhàng.

- Vâng! Anh đi theo em!

Min Won và Ji Hoo bị đám du côn trước cửa nhà kho chặn lại. Bọn chúng chính là đám ban nãy bị Raindy đánh. Bọn này xem ra hôm nay có số ăn đòn thì phải. Bọn chúng bị Ji Hoo và Min Won đánh cho nằm ngấp ngoái.

- Mấy anh ấy đánh ma giỏi chưa kìa – Đám trẻ đang núp sau bụi cây gần đó trầm trồ khen.

- Đó hình như là người chứ không phải ma đâu – Một cô bé trong bọn nói.

- Là ma mà. Còn có ma chột mắt nữa kìa – Thằng bé chỉ đường ban nãy nói rồi chỉ vào một thằng du côn có một bên mắt băng gạc (đó chính là cái thằng bị móc mắt đấy)

Đám du côn bị dẹp trong chớp mắt. Min Won và Ji Hoo vội vàng chạy vào bên trong nhà kho.

Không nói một lời nào. Cả hai cùng lao vào đánh 5 thằng du côn đang đánh Raindy.

Năm thằng du côn bị đánh bằng chính cây gậy đánh bóng chày của chúng. Chúng nằm la liệt dưới đất.

Raindy bây giờ nằm im không nhúc nhích. Người bê bết máu. Bên dưới Raindy là Anna. Ban nãy khi Jessica kêu đám côn đồ đánh Anna, Raindy đã lao đến ôm Anna và dùng thân mình che cho Anna.

- Rain! – Min Won hét lên và lao tới đỡ Raindy lên. Nhờ vậy Anna mới chui ra khỏi lòng Raindy được. Raindy đã ôm Anna rất chặt vì sợ Anna trúng đòn.

- Anna, cậu không sao chứ? – Ji Hoo hoảng hốt chạy đến đỡ Anna dậy.

- Tớ… tớ không sao… nhưng… Rain… hình như… bị thương… rất… nặng – Anna òa khóc.

Nhân lúc Ji Hoo và Min Won không để ý, Jessica đã lẻn ra ngoài.

- Ma nữ kìa. Tớ đã nói là ở đây có ma mà – Thằng bé chỉ đường nói. Bọn trẻ nghĩ Jessica là ma vì chúng thấy vết sẹo trên mặt cô.

- Hai anh bắt ma đâu rồi – Một thằng bé khác nói.

- Chắc bị ma nữ bắt mất hồn rồi – Một thằng bé nữa lên tiếng.

- Hai anh ấy đẹp trai vậy mà bị ma nữ bắt hồn. Tớ phải trả thù cho hai anh ấy – Con bé trong bọn nói.

- Phải. Chúng ta bắt con ma nữ đó lại đi – Một bé gái khác ủng hộ.

Cả bọn nhóc hai tay hai cục đá, đứa thì cầm cành cây khô lao ra ném ra và đánh Jessica.

- Cái gì? Mấy đứa nhãi con này ở đâu ra vậy?

- Này bọn mày điên à? Sao đánh tao?

“Ma nữ” Jessica ngay sau đó đã bị cảnh sát gô cổ. Vì hàng xóm thấy ồn ào nên đã báo cảnh sát. Nhưng người bắt được “ma nữ” lại không phải hai chàng hotboy Min Won và Ji Hoo mà là đám trẻ ngây ngô đáng yêu kia. Có lẽ Jessica có nằm mơ cũng không ngờ mình bị bắt như thế này. Cô ả định sẽ đánh Raindy sau đó cho bọn tay chân làm cái trò trước kia đã làm với Anna nhưng kế hoạch đã thất bại.

Bệnh viện.

Mita, Anna, Min Won, Robert, Soo Bin, “mẹ Un Song” và ba Raindy đang lóng ngóng trước của phòng cấp cứu. Nét mặt ai cũng ưu tư lo lắng.

- Anna, cậu cũng đi kiểm tra lại xem có bị thương ở đâu không – Mita nắm tay Anna.

- Tớ không sao. Máu dính trên người tớ toàn là máu của Rain. Tất cả là tại tớ - Anna nói, đôi mắt thất thần.

Từ lúc đưa Raindy tới bệnh viện, Anna cứ như người chết biết đi. Đôi mắt vô hồn.

- Cậu nói cái gì vậy? – Mita dỗ dành Anna.

- Là tại tớ. Rain vì tớ mà trở về mảnh đất đau thương này. Giờ Rain lại vì tớ mà bị thương như thế này.

- Cậu đừng như vậy! Đừng có tự dằn vặt mình nữa. Rain mà biết sẽ buồn lắm đấy.

Đèn phòng cấp cứu tắt. Đoàn bác sĩ và y tá từ trong đi ra.

- Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? – Ba Raindy hỏi một cách khẩn trương.

- Đầu bị trấn thương nặng và bị gãy hai sương sườn. Hiện giờ cô bé đã qua cơn nguy kịch nhưng đang trong tình trạng hôn mê sâu – Vị bác sĩ có gương mặt phúc hậu nói.

- Khi nào thì con gái tôi tỉnh lại?

- Điều này chúng tôi không thể đảm bảo. Cô bé có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Sau câu nói của bác sĩ tất cả đều đứng chết chân. Gương mặt mọi người đều bàng hoàng.

“Mẹ Un Song” và Mita bật khóc. Soo Bin cũng rươm rướm nước mắt. Soo Bin vốn rất thương Raindy. Raindy cũng rất thương anh chai mình.

- Trời ơi, con gái tôi! - Ba Raindy quỳ sụp xuống đất.

Raindy được chuyển qua phòng cao cấp. Khi nhìn thấy chiếc băng ca đẩy Raindy từ trong phòng cấp cứu đi ra, lòng Min Won đau đớn vô cùng.

Anna lững thững đi vô phòng Raindy. Anna không khóc. Đôi mắt trầm tím long lanh không chút biểu cảm.

Ji Hoo cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Anna để xem Anna đang nghĩ gì nhưng hoàn toàn thất bại. Đôi mắt Anna trong suốt như nước. Cứ nghĩ có thể nhìn thấy tất cả nhưng càng nhìn càng không thấy gì.

Anna ngồi xuống bên giường Raindy. Nắm lấy bàn tay đầy những vết bầm tím của Raindy.

- Rain à, cậu đau lắm phải không? Cậu ngủ đi một chút cho đỡ mệt nhé! Nhưng đừng ngủ lâu quá. Nếu không tớ sẽ buồn lắm đấy – Anna thì thầm.

Mita cũng đến ngồi phía bên kia giường, nắm bàn tay còn lại của Raindy.

- Rain, tớ hứa sẽ chăm sóc Anna thật tốt. Cậu mau tỉnh dậy nhé!

Mọi người tranh nhau ở lại chăm sóc Raindy. Vì bác sĩ nói Raindy còn rất yếu, cần được yên tĩnh nên chỉ cần một người ở lại chăm sóc. Bác sĩ gợi ý nên thuê một y tá riêng nhưng mọi người không muốn. Ai cũng muốn ở lại chăm sóc Raindy và người thắng cuộc là “mẹ Un Song”

Mọi người ra về trong lo lắng. Mita thì mãi không nín khóc trong khi Anna lại bình tĩnh một cách khác thường.

Nhà Raindy.

Anna, Ji Hoo, Robert, Mita và Min Won đang ngồi trên ghế sôfa. Mọi người đều im lặng không nói nửa lời.

- Cũng muộn rồi. Để tôi làm món gì đó ọi người ăn nhé – Robert nói.

- Phải đó! Chúng ta cứ như vầy Rain sẽ lo lắng lắm – Mita nói.

- Rain sẽ lo lắng sao? Vậy chúng ta mau đi ăn cái gì đó đi – Anna nói, đôi mắt hoang mang.

- Anna! Cậu đừng như vậy! Muốn khóc thì hãy khóc đi! Đừng cô chịu đựng – Ji Hoo ôm lấy Anna.

- Tại sao tớ phải khóc? Rain chưa chết mà. Cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi – Anna nói rồi đẩy Ji Hoo ra. Không hiểu sao từ lúc Ji Hoo tìm được Anna tới bây giờ, Anna tỏ ra rất xa lạ với Ji Hoo.

- Phải đó. Rain sẽ không bỏ chúng ta đâu – Mita nói.

Robert nấu vài món ăn đơn giản từ những thực phẩm có sẵn trong tủ lạnh ọi người. Sau bữa cơm nặng nề, ai về nhà nấy.

Mita dọn dẹp nhà bếp xong thì đi lên phòng. Đi ngang qua phòng Raindy, thấy sáng điện nên Mita đẩy cửa bước vô. Anna đang nằm cuộn tròn trên giường Raindy. Mita đến ngồi bên giường.

- Anna này… cậu đã…

- Ừ… tớ nhớ lại hết rồi.

- Cậu ổn chứ?

- Tớ không sao. Rain và cậu đã vì tớ làm bao nhiêu chuyện, tớ sẽ thật mạnh mẽ vì hai cậu.

- Nhưng tớ thấy thái độ của cậu đối với Ji Hoo hơi lạ.

Anna chỉ im lặng không nói gì. Đêm hôm đó Anna và Mita cùng ngủ bên phòng Raindy.

Bệnh viện

Mới 5h sáng Min Won đã đến. Dường như cả đêm qua Min Won không ngủ.

“Mẹ Un Song” ra về vì Min Won nói sẽ chăm sóc Raindy và kêu bà về nhà nghỉ ngơi.

Min Won nhìn Raindy thật hiền, từ lúc bước vào đến giờ Min Won cứ mãi nắm tay Raindy không buông.

- Cậu mau dậy nhé! Vì tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Cậu mà không nghe cậu sẽ hối hận đấy. Và tớ cũng sẽ hối tiếc cả đời vì không thể nói với cậu điều đó.

- Tớ đã nghĩ không nhất thiết yêu thì phải nói yêu nên tớ đã không ngỏ lời. Tớ muốn cậu tự cảm nhận tình yêu tớ dành cho cậu nhưng hình như tớ đã sai. Nếu không có một lời yêu chân thành thì tình yêu là vô nghĩa. Tớ thật sự rất yêu cậu.

**********

Mita và Anna vẫn đi học bình thường. Nhưng thái độ của Anna đối với Ji Hoo thì hoàn toàn khác.

Trong giờ ăn trưa, Anna hẹn Ji Hoo lên sân thượng.

- Anna à, cậu hẹn tớ lên đây có gì không? – Ji Hoo vui vẻ chạy đến chỗ Anna đang đứng.

- Cái này… tớ nghĩ tớ nên trả cho cậu – Anna đưa chiếc nhẫn mà Ji Hoo đã tặng cô về phía Ji Hoo.

- Tại… tại… sao… chứ? – Ji Hoo thều thào.

- Cậu hãy tìm một cô gái khác tốt hơn tớ đi! Tớ không xứng với cậu đâu – Anna nói.

- Cái gì mà xứng hay không xứng. Ngoài Anna ra tớ không cần ai hết – Ji Hoo tức giận.

- Tớ…

- Cậu đã nhớ lại rồi à? – Ji Hoo hỏi, ánh mắt thăm dò.

- Làm cách nào mà cậu… – Anna ngạc nhiên.

- Tớ đã biết lâu rồi – Ji Hoo nói.

- Nhưng tại sao cậu vẫn ở bên tớ?

- Sao lại hỏi một câu ngốc nghếch như thế? Vì tớ yêu cậu chứ sao.

- Cậu không coi thường tớ à?

- Sao tớ lại coi thường cậu? Tớ đã rất đau lòng khi biết cậu gặp phải chuyện như vậy. Cứ nghĩ đến là tớ tức phát điên lên được. Tớ giận mình sao không biết cậu sớm hơn để có thể bảo vệ cậu.

- Ji Hoo à! – Anna ôm Ji Hoo, dụi đầu vào ngực Ji Hoo nũng nịu.

- Sao? Có phải là cảm thấy tớ tuyệt lắm đúng không? Có phải cảm thấy hạnh phúc khi có một người bạn trai đáng yêu thế này đúng không?

- Ừ, tớ rất hạnh phúc vì có cậu ở bên. Bây giờ tớ đã nhớ lại tất cả nhưng sẽ không sao cả. Tớ sẽ đối diện với kí ức đó. Vì đã có cậu bên tớ rồi, tớ không sợ gì nữa.

Sáu tháng sau

Raindy vẫn hôn mê. Mọi người thường xuyên đến thăm cô còn Min Won thì ngày nào cũng tới. Ba Raindy đã thuê y tá đặc biệt để chăm sóc Raindy, vì ông nghĩ người có nghiệp vụ chuyên môn sẽ chăm sóc Raindy tốt hơn.

Và hôm nay cũng vậy. Min Won đang cầm trên tay bó hoa hồng màu cam nhạt. Vì không biết Raindy thích hoa gì nên Min Won đành chọn hoa mà mình thích nhất. Ngày nào sau giờ tan học Min Won cũng đến đây và mang theo một bó hoa hồng như thế này.

Min Won bước vào phòng nhưng chiếc giường hoàn toàn trống trơn.

- Chuyển sang phòng khác rồi sao? – Min Won lẩm bẩm, mắt ngây ngô.

Min Won đang trên đường đến phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi xem Raindy đã được chuyển đến phòng nào thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai y tá.

- Làm gì mà cậu buồn vậy? – Y tá 1 hỏi.

- Tớ thấy thương cho cô gái trẻ vừa mất sáng nay quá! Cô ấy còn rất trẻ mà lại ra đi sớm vậy – Y tá 2 đáp.

- Tớ có biết cô ấy không nhỉ?

- Là cô gái bị trấn thương ở đầu và hôn mê sâu lâu lắm rồi đó.

- Có phải là cô gái có cậu bạn trai mà mấy y tá khác kêu là chung tình phải không?

- Ừ, ngày nào bạn trai cô ấy cũng tới thăm nhưng không hiểu sao hôm nay chưa tới.

- Nếu biết tin chắc người ấy sẽ đau lòng lắm đây.

Bó hoa Min Won đang cầm trên tay rơi xuống đất. Min Won chạy vụt đi nhưng Min Won cũng không biết phải chạy đi đâu nữa. Cậu cứ chạy, chạy đến mấy vòng công viên bệnh viện.

Min Won muốn trở lại căn phòng mà Raindy đã nằm. Căn phòng đó vẫn còn mùi hương của Raindy.

Min Won đang cúi đầu bước đi thất thểu. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Bước vô phòng, Min Won cũng không buồn ngẩng đầu lên.

- Hôm nay cậu đến muộn – Một giọng nói quen thuộc vang lên, dù rất nhỏ và khá yếu ớt.

Min Won giật mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn và thấy Raindy đang ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban nãy vì quá hoảng hốt nên Min Won đã bỏ chạy mà không nghe cho hết câu chuyện của hai y tá.

- Thôi cậu đừng buồn nữa. Hôm nay cũng có một kì tích xảy ra đấy.

- Là gì vậy?

- Một cô gái trẻ cũng bị trấn thương đầu rất nặng và hôn mê sâu nửa năm nay đã tỉnh dậy đấy.

- Hình như tớ biết bệnh nhân này. Cô ấy được chuẩn đoán sẽ không bao giờ tỉnh lại, vì sợ người nhà cô ấy thương tâm nên trưởng khoa của chúng ta đã nói dối rằng có thể cô ấy sẽ tỉnh lại.

- Ừ, sáng nay cô ấy tỉnh lại rồi đấy.

- Tớ nghe các y tá khác bàn tán rất nhiều về bạn trai của cô ấy.

- Ừ, cậu ta cực kỳ đẹp trai mà lại rất chung tình nữa. Ngày nào cũng đến và mang theo hoa. Nghe y tá đặc biệt của bệnh nhân đó nói cô ấy thấy có lần cậu ta ngồi khóc thút thít bên giường bạn gái rất lâu.

- Có lẽ cô gái ấy tỉnh lại được là nhờ ý chí mạnh mẽ muốn ở bên người mình yêu thương.

- Phải đấy. Tớ mà có người bạn trai như vậy tớ có chết cũng còn sống lại chứ đừng nói hôn mê.

- Rain? – Min Won ngạc nhiên, vội lau nước mắt đi.

- Ừ, tớ đây. Không nhận ra tớ nữa à?

- Cậu còn sống sao?

- Cậu mong tớ chết lắm à?

- Không, không phải đâu. Cậu tỉnh dậy hồi nào vậy? Cậu vừa đi đâu?

- Tớ tỉnh lại hồi sáng, vừa đi kiểm tra tổng quát lại.

Min Won bước đến quỳ bên xe lăn. Hai bàn tay ôm lấy gương mặt gầy gò của Raindy.

- Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Tớ đã rất mong đợi ngày này. Tớ đã rất muốn nói với cậu rằng tớ rất yêu cậu.

- Tớ biết rồi.

- Cậu cũng cảm nhận được tình cảm của tớ sao? – Min Won vui mừng.

- Một chút. Hơn nữa ngày nào cậu cũng đến đây nói với tớ câu đó mà.

- Cậu có thể nghe thấy tiếng tớ nói sao?

- Ừ, tớ có thể nghe thấy mọi người nói gì.

Min Won đỏ mặt. Cậu đang ngại vì những lời thổ lộ cực sến mà ngày nào cậu cũng nói với Raindy trong khi cô đang hôn mê.

- Vậy nên tớ đã rất cố gắng để tỉnh lại. Vì tớ muốn nói với cậu rằng… tớ cũng rất yêu cậu.

Min Won dường như không tin vào tai mình. Min Won đang hạnh phúc cực kì. Không chần chừ gì nữa. Min Won đặt lên môi Raindy một nụ hôn nồng cháy.

HẾT


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Snack's 1967